mơ hồ



\

những tán cây mơ hồ.


\

không rõ là mình đang soi mình trong mặt hồ, hay đã tan vào nước từ rất lâu rồi. giống như có những ký ức không còn thật nhưng vẫn hiện diện, không còn rõ nét nhưng chưa từng rời bỏ. hôm nay mình trò chuyện với một người bạn cũ, mình nhắc tên anh, gọi anh là "bạn cũ". cái tên ấy không gợi lên điều gì rõ ràng, chỉ khiến lòng chợt mơ hồ như một thước phim cũ trên màn hình chiếu chậm vào một buổi chiều mưa nào đó.

mình không nghĩ vì khoảng cách, cũng không phải vì những ánh sáng phù phiếm hay giấc mơ ảo mộng nơi vùng trời nào đó. đôi khi, lý do chỉ đơn giản là: vì thích, vì thấy vui, vì cảm thấy bình yên. và rồi, vì không còn cảm thấy như thế nữa. mình chới với trong chính cuộc hành trình của mình.

có những người, bạn có thể cùng nghe một bản nhạc, cùng dừng lại trước một bức tranh và thốt lên "đẹp quá!", cùng trò chuyện về màu hoa, về thời tiết, về những điều tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt ...nhưng lại không bao giờ nhàm chán. một người, mà trong mắt họ, bạn luôn được là chính mình.

và đến một lúc nào đó, khi mình lặng lẽ nhìn những dự định kế hoạch tương lai của họ, có thể hiểu rằng: chuyến viễn du ấy ...có lẽ nên được kết thúc từ khi bắt đầu. và rồi dù có hụt hẫng, có chơi vơi, mọi thứ cũng sẽ tan ra, như bóng cây in trên mặt nước lặng lẽ.

anh ạ, sau cùng cũng chỉ để lại vài gợn sóng, rồi mơ hồ biến mất!

0 Comentarios