đó là câu hỏi bật ra trong khoảnh khắc mình tỉnh lại sau cơn ngất. người đầu tiên mình nhìn thấy là em gái. mình thều thào: lại ngất xỉu nữa rồi...
sau cú ngã khiến đầu bị u hai cục, cánh tay bầm tím. và sau cơn ngủ li bì, mình ngồi ngắm bình minh trong sự tĩnh lặng. thứ ánh sáng ấy, vẫn dịu dàng và kiên nhẫn như thể gửi gắm rằng bình yên vẫn còn, chỉ là đôi khi ta phải lùi về phía sau một chút để nhận ra.
mình nhắn hỏi middle.em, anh có một người dì đang sống ở iran. anh kể, giờ ra đường là có thể thấy xác người, khói đạn, súng nổ... những thứ mà mình chỉ dám hình dung qua phim ảnh. anh chia sẻ tuổi thơ của anh vẫn còn nguyên những ký ức của bom đạn... chiến tranh có thể kết thúc trên bản tin, nhưng nó không bao giờ rời khỏi tâm trí những người đã đi qua.
mình nói với anh rằng anh và gia đình đã may mắn khi chuyển đến mỹ sinh sống, rời xa những đổ vỡ.
rồi mình hỏi thăm yaron là khách hàng mkt của mình, công việc thì cũng đang đợi ông sang việt nam công tác vào cuối tháng sáu. giờ thì mọi chuyến bay bị huỷ. yaron sống ở israel. ông kể, ở đó mỗi nhà đều có hầm trú ẩn. chiến tranh không phải là thứ xa lạ, nó như một phần của cuộc sống. mình hỏi: "ông có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi nơi đó không? hoặc con cái của ông?" ông đáp:
- never... on the contrary. the bondage to the land is so strong, especially when you cultivate it.
mình nghĩ mãi về chữ "bondage" - sự ràng buộc. không phải là gánh nặng, mà là một tình yêu vô điều kiện, bất chấp hiểm nguy. như cách người ta yêu một mảnh đất đầy vết thương, như cách cây vẫn đâm chồi giữa mùa khô cằn.
ở saigon, khi ốm đau sẽ dựa vào ai?
đôi khi là em gái. đôi khi là một tia nắng ấm.
và có lúc ...là một câu trả lời từ nửa vòng trái đất.
và mình cũng hiểu rằng dù ở đâu, ai cũng cần một nơi để yêu thương và gắn bó, dù đó là một người, một mái nhà, hay một vùng đất đầy bom đạn.
0 Comentarios