và ngày nào đó

 


hôm ấy trời mây mù, tôi như lạc vào cánh rừng cũ. thật lạ!

tôi đã từng ám ảnh một hình bóng.

một cái cây cổ thụ với lớp vỏ sù sì như đã trải qua biết bao mùa gió. tôi không rõ đó là màu xám tro hay màu cam cháy, chỉ nhớ nó rực lên giữa không gian mờ sương, cô độc nhưng kiêu hãnh.

cái cây ấy lặng lẽ đứng đó. vừa xa xôi vừa gần gũi. vừa tỏ bày vừa giữ lại. rốt cuộc, chẳng hiểu được điều gì.

chỉ biết có ai đã từng đứng thật lâu ngắm lớp vỏ thô ráp. chỉ biết khi gió khẽ lay, ẩn trong sương như một nụ cười bí ẩn của rừng già.

có thể là ảo ảnh. cũng có thể là điều gì đó sâu thẳm mà tôi chưa từng đủ thấu đáo để hiểu. nhưng tôi đã chọn buông hết những hoang mang chờ đợi. trước khi chọn một trạm dừng, tôi nhớ mình đã đứng rất lâu nhìn về phía những điều không thể, tự hứa sẽ không bao giờ ngoảnh đầu lại.

-

và rồi, sau bao mùa gió thổi, tôi chọn làm lành với hiện tại. ai cũng có một con đường một lối thoát cho riêng mình. trái tim một người dù từng là cơn gió độc hoang hoải, dù có băng qua cánh rừng và để lại đó những vết cứa âm ỉ thì cũng cần được chữa lành cho chính mình.

bình yên hiện tại mà tôi có mát lành như dòng nước mạch sâu và thanh khiết.

không lộng lẫy,
không quá ồn ào,
không quá rực rỡ,
không quá mê say.

mọi thứ vừa đủ để tôi thôi kiếm tìm.


📷 đà lạt.

0 Comentarios