chuyện vẽ tranh

...saigon 28.02.2024


vẽ tranh chưa bao giờ là một công việc, vẽ tranh là khoảng lặng giữa những âm thanh huyên náo của cuộc sống. và may mắn thay, có những người đã tìm thấy tôi qua những nét vẽ ấy.

"những người đã tìm thấy tôi" không đơn thuần là người mua tranh, đôi khi tôi nghĩ họ chính là những người đồng hành cùng tôi trong hành trình này. 

mỗi bức tranh được gửi đi là gam màu tôi đã đặt vào, và còn hoà lẫn cả những câu chuyện, những tâm tư họ đã trải qua.

có người tìm đến tranh tôi vẽ vì một kỷ niệm cũ, muốn giữ lại hình ảnh một khung cảnh quen thuộc của tình yêu đã khép lại.

có người lại nhìn thấy chính mình trong khoảng trời và con sóng tôi vẽ, như thể tranh là tấm gương phản chiếu tâm hồn.

có cô bé chỉ đơn thuần là thích cái cảm giác ấm áp khi ngắm một bức tranh với sắc màu dịu dàng trong căn phòng nhỏ. 

chiều nay, tôi có nhận vài tin nhắn đặc biệt: "chị có thể vẽ theo yêu cầu không?" bạn ấy muốn có một bức tranh biển, nơi từng cùng một người rất quan trọng đi qua. trong bức ảnh bạn gửi chỉ có hai cái bóng trên cát, nhưng giờ đây, một trong hai người đã không còn nữa. bạn muốn giữ lại một phần ký ức, như một cách để lòng mình không trống trải. chuyện tình yêu như thế ...đã khiến tôi trầm ngâm rất lâu.

tối, có một anh chàng nhắn tin: "dạ chào bạn, mình thích tranh bạn vẽ thiệt. mình là nông dân. không biết bạn có thể đổi tranh lấy nấm mình trồng không ạ?" tôi bật cười "đổi tranh lấy nấm" rồi nhắn lại: "dạ không cần đâu ạ, anh ở đâu em gửi tặng anh một bức nhé!" nhưng anh chàng nhất quyết bảo: "em cho phép anh gửi tặng em nấm mối đen anh trồng nhé. nấm này trồng phòng lạnh, tưới nước lọc, không thuốc men gì hết. anh gửi xe khách lên rồi nhờ nhà xe chuyển tận nơi cho em." một cuộc trao đổi không có giá trị vật chất, chỉ có sự chân thành.

à, hôm qua, có cô bé học lớp 11 ở thủ đức, muốn vẽ một bức biển với sắc trời trầm lắng. như mọi đơn hàng khác, mình yêu cầu cô bé đặt cọc 50%, em nhắn: "tối em học thêm, sáng mai em chuyển cho chị nhé." thế là một lúc sau, có một "ai đó" đã chuyển giúp em. tôi cứ tủm tỉm cười ...ừ thì, còn đi học thì làm gì có tiền, chắc là "ai đó" đã chuyển cho em ấy.

mọi người ơi, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi là một hoạ sĩ, cũng chưa từng đặt nặng chuyện vẽ tranh để kiếm sống. nhưng khi có người trân trọng những gì tôi tạo ra, khi tranh không chỉ là một sản phẩm mà còn trở thành một phần câu chuyện của ai đó, thì điều ấy thật sự quý giá.

và, như tôi đã nói ban đầu. vẽ tranh chưa bao giờ là một công việc, vẽ tranh là khoảng lặng giữa những âm thanh huyên náo của cuộc sống. và may mắn thay, có những người đã tìm thấy tôi qua những nét vẽ ấy.

0 Comentarios