NHỮNG LỌ MÀU CŨ KĨ

 


Sáng thức dậy thật sớm và ngồi ngẩn ngơ bên ô cửa sổ chờ bình minh sớm. Ôi chao mặt trời mọc lên từ phía thành phố thật sự đẹp làm tôi cứ mãi ngắm nhìn mà quên mất là mình còn bận phải bắt đầu thường nhật. 

Tôi mở cửa lên sân thượng hít khí trời một cách trọn vẹn nhất và bắt đầu bằng vài nét màu. Tôi nhớ về một vùng quê có cánh đồng ruộng của tuổi thơ, nhớ những ngày mưa ba đi bắt ốc hái rau ngoài sông hồ ...chỉ bởi vì tôi rất thèm rau muống đồng ngâm chua. 

Những ngày mưa, tôi ngày đó chỉ vô tư là ngồi yên ngoan ngoài hiên nghe mưa rơi vỡ bên thềm. Những hạt mưa rơi từ mái tranh nghèo nhỏ tong tong rồi vỡ ra trước mắt mình. Cứ mưa đến là tôi lại ngẩn ngơ ra thế và xem đó là một đặc ân của đất trời dành tặng của tuổi thơ. 

Nhưng tôi đâu biết rằng, khi cơn mưa đến là bao nhọc nhằn của ba mẹ phải lo. Lo đống khoai đống rơm trước nhà dính mưa phải phủ bạc, lo mái tranh dột ướt chỗ ngủ, lo quần áo chưa khô, lo lắng những khi trở trời những khớp xương của ba lại đau nhức.

Mẹ tôi là một người chịu khó và tảo tần. Mấy chục năm trời trôi qua vẫn lo toan vẹn tròn cho mái ấm gia đình. Ba thương mẹ, bỏ quê xa xứ cùng ba, nên mấy chục năm chẳng muốn mẹ phải ra ngoài làm lụng gì vất vả, mọi khó khăn nhọc nhằn ba cõng hết lên vai. Ba mẹ tôi nuôi mấy anh em ăn học, mặc cho mấy đứa trong xóm đến tuổi là đi làm công nhân, và có đôi lần ...tôi muốn nghỉ học để phụ ba mẹ, nhưng ba nhất quyết không cho. 

Thời còn trẻ, ba tôi làm thượng úy trong quân đội. Nhà nội tôi là Cách Mạng nòi, các anh chị bên nội về sau cũng làm trong quân đội hoặc cảnh sát là chủ yếu. Ba tôi khá nghiêm khắc với các anh em, ba bắt tôi cuối tuần phải vào bếp phụ mẹ nấu cơm, ba không cho mẹ giặt quần áo cho anh tôi mỗi cuối tuần anh tôi đi học ở Vũng Tàu về. Ba bắt chúng tôi phải thế này thế kia, cứ lắng lo bị đời bắt nạt nên lúc nào cũng chỉ dạy nghiêm khắc. Nếu chúng tôi làm sai điều gì, ba tôi sẽ gọi lên ngồi đối diện và lắng nghe trình bày sau đó có thể là quát thật lớn hoặc giảng dạy thật nhẹ nhàng tùy... tuổi thơ tôi vẫn luôn ám ảnh những khi ấy. 

Trong nhà có lẽ tôi là người được ba thương nhiều nhất (vì tôi hiền lành và chịu khó nhất haha) và tất cả chúng tôi đều rất thương ba mẹ. Lên cấp 3, tôi được ba mua cho một chiếc xe Max 50. Ở lớp chỉ có 2-3 bạn chạy xe máy, còn lại sẽ đạp xe đạp đi học. Ba sợ tôi bận áo dài đạp xe vất vả đó, tôi luôn tự hào như thế... nhưng mà tôi sẽ đi với đứa bạn gần nhà để nó chở, vì tôi rất lười chạy xe máy (à không, là rất sợ chớ).

Hôm nay được về nhà, sáng sớm tinh mơ mẹ nhắn hỏi 3 con gái iu trưa hay chiều về để mẹ nấu cơm. Ui tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà ăn cơm nhà và tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời. Gần 1 tháng trời tôi đã không về nhà rồi... mẹ tôi ở nhà chỉ một mình từ lúc bé út lên Sài Gòn. Còn anh tôi thì chuyển về Vũng Tàu sống mà ở dưới thành phố biển, anh rủ nào xuống biển chơi thì ghé lại có phòng cho ở ké nhá (nghĩ thôi thấy thích gòi chòi oi). Ba tôi thì không sống chung với mẹ vẫn bôn ba ngoài cuộc sống bao khó khăn, 3 chị em tôi thì ở Sài Gòn. Vậy đó! Nên bữa cơm đoàn viên gia đình được trân quý biết bao nhiêu...

Saigon 09.04.2022 | Goccuaquyen | Tử Du

0 Comentarios