Đã lâu không tự sự nơi góc nhỏ này, bởi mình sợ những dòng tự sự sẽ cuốn mình đi về những vùng trời ký ức xa vời nào đấy mà không cách nào thoát ra được.
Thời gian này là lúc có quá nhiều điều tiêu cực bủa vây, dịch bệnh ám ảnh con người trong những bức tường tù túng chật hẹp. Nên đôi lúc mình muốn được giao tiếp nhiều hơn, nhưng lại chẳng thể thổ lọ điều gì. Có phải chăng đây là lúc tâm hồn này đã khô khốc và cội cằn quá đỗi.
Tối gọi điện cho cô bạn, cả hai nói qua lại đôi ba dòng rồi cúp máy. Mình thấy lòng trống rỗng và cổ họng khô queo, tâm tư như có ai đó vừa rời đi. Mình sợ nhất là cảm giác này, cảm giác phải phụ thuộc vào một điều gì đó.
Có những ngày chủ nhật mình hay ngồi bên khung cửa sổ nhìn xuống con đường nhòa dại dưới trăng hay buổi bình minh sớm, lòng bâng khuâng nghĩ về những chuyện tháng năm, mình không cho nước mắt lăn dài vì sợ thời gian vỡ. Lúc này trong căn phòng chỉ có vài nhành cây xanh chẳng nở lấy một nụ hoa, liệu rằng mình cũng cằn cỗi theo đất cây. Mình biết vậy, chỉ để biết vậy!
Nhưng ta ạ, ngày mai rồi sẽ ổn. Những muộn phiền rồi cũng sẽ qua đi, khi bình minh lên vào sớm mai này thì bình yên rồi cũng sẽ trở về bên ô cửa. Mình sẽ gieo thêm hạt mầm để ươm thành cây trong khu vườn nhỏ.
Hình như ngoài kia đã bớt những cuộc vui, những con người nói chuyện vông viễn, những con người nói chuyện sông biển. Mình ngồi đây bóng đổ dài trên vách với bộn bề thường nhật. Những lúc tưởng gần người mà lại rất xa, dù ở rất gần, mà lại rất xa. Mình biết vậy, chỉ để biết vậy!
Saigon 28.09.2021
/Goccuaquyen
Tử Du.
0 Comentarios