\
những ngày ngày, saigon đêm lạnh hơn mọi khi. mình trở về, con đường như kéo dài đến vô tận...
bức tranh này mình vẽ mang theo nỗi lẻ loi như thế. mình nhìn vào chỉ thấy những mảng màu dịu, những đường nét bình thản. nhưng đâu hay giữa những điều đó là khoảng trống mà mình chẳng bao giờ lấp đầy.
mình đã ước rằng ...sẽ có ngày mà khi trở về mình không khép mình lại với cọ màu và những bức vẽ cô độc mà chỉ muốn ôm anh, ngồi xem một bộ phim, cùng nhau nói về một ngày dài, về những điều vui buồn vụn vặt.
phải chăng mình đã già ...vì trái tim mình cũng mỏi mệt. mình không còn muốn mạnh mẽ thêm đâu, cũng chẳng muốn giỏi giang để được ngưỡng mộ. tất cả những gì mình muốn bây giờ chỉ là một bờ vai để tựa vào những đêm mưa saigon, để đôi mắt thôi hoang hoải nhìn những con đường dài hun hút và lòng mình sẽ thấy bình yên.
0 Comentarios